Tình yêu rất cần hai từ “dũng cảm”
Tình yêu thường gắn với những mỹ từ về sự kết nối mãi mãi. Và nhiều người trong chúng ta nghĩ rằng tình yêu chỉ đẹp khi nó là trọn vẹn, là phải kề cạnh và cùng chung đôi mãi mãi.
Nhưng chưa hẳn là vậy! Một tình yêu đẹp là khi ta được sống trọn bên nhau từng khoảnh khắc và đối đãi với nhau bằng trọn tấm chân tình. Dẫu mai này có còn được bên nhau hay buộc phải chia ly, vẫn sẽ nhớ về nhau qua từng ký ức đẹp… Đây vẫn là điều mà cô luôn hằng tin tưởng.
Tình yêu đẹp là khi ta được sống trọn bên nhau từng khoảnh khắc…
Cô lang thang qua từng con phố quen… Là nơi cô đã đi qua bao lần mỗi lúc tan tầm. Nhưng hôm nay thay vì sự quen thuộc, thân thương, cô bỗng cảm thấy có điều gì trống vắng. Một cảm giác chạnh lòng, cô đơn bỗng len lỏi vào tim khi nhìn vào đám đông trước mắt.
Vào tầm giờ này, mọi người ai cũng trông có vẻ vô cùng vội vã. Hẳn là vì ai cũng mong muốn có thể trở về nhà, về một nơi nào đó có người đang chờ đợi. Vậy còn cô? Con phố xưa nay bỗng trở nên vừa thân quen lại vừa xa lạ khi thiếu đi một bàn tay ấm, một vòng tay che chắn cho cô khỏi dòng người đông đúc vào mỗi chiều tan tầm.
Con phố xưa nay bỗng trở nên vừa thân quen lại vừa xa lạ khi thiếu đi một bàn tay ấm.
Đã tròn một tháng kể từ ngày cô và anh chia tay. Và cũng đã tròn một tháng khi cô nhận được kết quả khám sức khỏe cho thấy rằng di chứng sau một lần tai nạn đã lấy đi khả năng làm mẹ của cô khi tuổi đời còn rất trẻ.
Cô chính là người đã mở lời nói câu chia tay. Bởi cô không thể nào mang đến cho anh một hạnh phúc trọn vẹn. Yêu nhau bao lâu nay, cô dễ dàng nhận thấy rằng anh thích trẻ con đến nhường nào. Một gia đình trọn vẹn, êm ấm và hạnh phúc là thứ anh luôn mơ về. Có lẽ bởi vì mẹ mất sớm, anh lớn lên với tình thương của cha nhưng vẫn không cách nào cảm thấy được viên mãn như bao gia đình khác.
Cô đã từng nghĩ rằng anh và cô là một đôi tình nhân thật hạnh phúc. Giữa họ không có quá nhiều mâu thuẫn, cãi vã vì anh luôn là người suy nghĩ thấu đáo và hết lòng chăm sóc cho người mình yêu thương. Bạn bè và hai bên gia đình đều vô cùng tác hợp, công nhận hai người bọn họ vô cùng đẹp đôi.
Đám cưới anh & em chẳng thể nào diễn ra như mong đợi !
Cô đã từng nghĩ rằng sau này, họ sẽ cưới nhau. Một đám cưới đơn giản thôi nhưng sẽ tràn ngập lời chúc phúc. Rồi họ sẽ có con, những đứa trẻ đáng yêu với đôi mắt to tròn của cô và khuôn miệng hay cười giống anh như đúc. Cô và anh sẽ cùng nhau xây dựng một gia đình thật hạnh phúc, đúng như giấc mơ mà anh hay mơ về.
Cô đã từng nghĩ rằng…
Vậy mà giờ đây, bọn họ đã chia xa. Đã bao lần cô trầm ngâm suy ngẫm không biết quyết định khi đó của mình là đúng hay sai. Cô đã từng nghĩ nếu cô chịu mở lời nói ra, liệu rằng sẽ tìm ra giải pháp cho cuộc tình của họ?
Nhưng thật khó để mở miệng! Lời nói sắp vụt ra đã bao lần bị giữ lại bởi đôi môi mím chặt. Cô đã chần chừ không cho anh biết sự thật… bởi vì cô sợ. Nếu cô nói ra, liệu rằng anh sẽ chấp nhận một gia đình không hoàn mỹ? Liệu rằng anh sẽ chấp nhận buông bỏ giấc mơ bấy lâu của mình? Giấc mơ đã theo anh từ thuở bé thơ, từ những đêm chỉ mình anh ngồi chờ cha đi làm về với cái bụng đói meo giữa ngôi nhà lạnh lẽo.
Hơn ai hết, cô rất hiểu người đàn ông mà mình yêu. Rằng tình yêu gia đình và ước mơ về một gia đình trọn vẹn của anh cháy bỏng như thế nào. Cũng chính vì vậy mà thật khó để có thể nói và mong chờ anh có thể chấp nhận được sự thật đau lòng này.
Vậy nên, cô đã quyết định buông lời chia ly, đâu phải cứ yêu là sẽ phải cùng nhau đi đến trọn đời trọn kiếp. Cô yêu anh và mong muốn anh có một hạnh phúc trọn vẹn. Những kỷ niệm đã cùng nhau trải qua, cô sẽ mãi giữ trong trái tim này. Và dù không nỡ, cô vẫn mong anh sẽ tìm được một người phụ nữ yêu thương anh và cho anh niềm hạnh phúc anh cần.
Cô không biết mình đã đi dạo như vậy bao lâu. Suốt một tháng nay rồi, ngày nào cũng vậy, những suy nghĩ về anh và về chuyện tình dang dở cứ đeo bám vào tâm trí làm cho suy nghĩ của cô lúc nào cũng ngổn ngang trăm mối. Dù có cố để dằn lòng nhưng cô vẫn chưa thể quay trở lại nhịp sống bình thường như trước khi anh đến. Đâu hề dễ dàng khi chấp nhận để một người thân thương bước ra khỏi cuộc đời mình!
Tình yêu rất cần hai từ “dũng cảm”
Bước đến cửa nhà, bước chân cô bỗng ngừng lại khi trông thấy một bóng dáng quen thuộc. Một bóng dáng chẳng thể nào nhầm lẫn khi đã hằn sâu trong tâm trí cô, bóng dáng cô vẫn luôn nhớ về dù cho có cố kìm lòng không nghĩ đến nữa.
Là anh! Người cô luôn mong nhớ.
Anh bước đến gần, trên tay là một hộp bánh gato ở cửa hiệu mà cô thích ăn nhất. Vẫn là khuôn miệng tươi cười và ánh mắt trìu mến như đã từng và bao năm qua vẫn vậy. Nhìn anh, khóe mắt cô bỗng ướt đẫm… Cô nghĩ rằng có lẽ nên thay đổi quyết định ban đầu, nên một lần dũng cảm nói ra, dũng cảm nắm lấy hạnh phúc và tình yêu của đời mình…
Và cô bước đến!
… Hạnh phúc không nằm ở đích đến mà nó nằm ở suốt đoạn hành trình mà chúng ta cùng đi qua. Hãy ví cuộc đời như một chuyến xe. Sẽ có những người chỉ cùng ta đồng hành một đoạn đường, dù đã từng vui vẻ nhưng buộc có lúc phải rời xa. Nhưng cũng sẽ có những người một khi đã đến rồi thì sẽ không rời đi nữa…